Sau hai năm học Trung cấp Cao Đẳng thống kê tôi đã tốt nghiệp với tấm bằng khá, tiếp tục học liên thông thêm một năm rưỡi nữa để lấy bằng Cao đẳng. Kết thúc thời kỳ sinh viên, tôi bước chân vào cuộc đời với nhiều lo lắng về công việc, về tương lai sau này.
Tôi bắt đầu làm việc tại một công ty Start-up. Bấy giờ, văn phòng chỉ có một kế toán, một giám đốc, một nhân viên kinh doanh và hai vận chuyển. Tuy công ty chỉ có vòn vẹn chỉ có sáu người, nhưng lúc đó đối với một cô sinh viên mới ra trường, tôi cảm thấy thật sự rất ấm cúng. Mọi người coi nhau như anh em trong nhà. Ngày qua này công ty phát triển mạnh, số lượng nhân lực tăng nhanh. Nhưng mối quan hệ giữa con người lại tỷ lệ nghịch với nhau. Sự ganh tỵ, chê trách về bằng cấp, lại làm cho mối quan hệ anh em đó từ từ nhạt dần. Sau hai năm làm việc tại đây tôi nhận ra sự thật thà, chân thành của tôi đã bị người khác lợi dụng.
Tôi nhớ mãi câu nói bố nói với tôi sau khi ra trường:”Khi con học trong trường thì người ta gọi đó là trường học, nhưng khi con kết thúc trường học thì cũng là lúc con bước vào một ngôi trường mới, đa dạng hơn, phức tạp hơn và đó là TRƯỜNG ĐỜI. Có thể trong môi trường học đường con vẫn được bố mẹ bao bọc nên con vẫn còn vô lo, vô nghĩ. Nhưng khi bước vào trường đời con sẽ cảm thấy cô độc hơn”. Tôi xin thôi viêc tại công ty được hai hôm, thế là anh giám đốc đã đến nhà tôi và ngỏ lời mời tôi quay lại làm việc. Anh ta nói:”Có duyên mới được làm anh em” và cũng chính vì câu nói đó mà tôi đã quay lại công ty dưới sự phản đối nhất quyết của bố mẹ tôi.
Tôi quay trở lại làm việc với họ cũng chỉ được hai tháng, sau đó họ đá tôi hơn sút bóng. Họ chê tôi là bằng cấp Cao đẳng không bằng bằng cấp Đại học. Tôi đã rất sốc về cách đối xử của họ, tôi tự nhốt mình và khóc ròng rã ba hôm liền không cho ai biết. Đến cuối cùng người đầu tiên phát hiện và khuyên tôi chính là bố mẹ tôi. Bố mẹ đã cho tôi động lực để xin thôi việc lần hai tại công.
Tôi đã thôi việc sau hơn hai năm gắn bó với những con người tôi đã lầm tưởng là ngôi nhà thứ hai. Tôi lại bắt đầu quá trình xin việc, có thể nói số tôi nó đen như mực. Đi xin việc tới đâu là chỗ đó đều từ chối. Mà thời điểm tôi thôi việc và xin việc mới diễn ra vào cuối năm. Khoảng thời gian mà mọi người chuẩn bị đón Tết tất bật, còn tôi thì vẫn vắt chân lên cổ đi xin việc để kiếm cái tết đầy đủ để không kém mọi năm.
Mọi cố gắng cũng được đền đáp tôi đã xin được việc, tôi vui mừng đến phát khóc, nhưng có lẽ bố mẹ tôi còn vui hơn tôi. Tính đến thời điểm hiện tại, tôi đã làm việc tại công ty mới được hơn một năm. Công việc mới, con người mới rồi dần dần cũng quen nhưng vết sẹo mà công ty cũ để lại cho tôi có lẽ cả cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên những con người bạc tình, bạc nghĩa đó. Ở công ty mới, tôi cũng gặp những người cùng cảnh ngộ như tôi. Song không phải là cá thể nào cũng tốt, tại đây cũng có người tốt, kẻ xấu. Nhưng tôi đã rút ra bài học cho bản thân là tai nghe, măt thấy chưa chắc đã đủ mà bạn còn phải quan sát lời nói, hành động mà họ làm.
Sau ba năm đi làm các bạn rút ra được những gì, có lẽ là rất nhiều. Nhưng đối với tôi thì khoảng thời gian ba năm đã đào tạo cho tôi kinh nghiệm sống, cách tồn tại trên đường đời khi không có bố mẹ bên cạnh. Cũng trong khoảng thời gian ba năm đó đã lấy đi sự hồn nhiên, tuổi trẻ của tôi.
Tôi khuyên các bạn rằng từ bài học của tôi. Khi các bạn bị kẹt tại một ngõ cụt hay đang ở giữa dòng sông, người vớt bạn, tốt với bạn nhất vẫn là bố mẹ và chính bản thân bạn. Đừng hy vọng sẽ có một phép màu nào đó giữa cuộc đời nhộn nhịp nhưng cũng khắc nghiệt như thế này.
— Chia sẻ từ một bạn độc giả ẩn danh —
Bài viết dành riêng cho thành viên của HR Insider.