Bạn tưởng tượng cuộc sống mà không có công việc sẽ như thế nào? Bạn nghĩ nên làm gì khi thất nghiệp? Rảnh rỗi, chán chường, thất vọng? Chưa đâu, những người thất nghiệp còn có những suy nghĩ không giống ai nữa cơ. Thử cùng đọc nhật ký của họ làm gì khi thất nghiệp dưới lăng kính đầy hài hước nhé.
Ngày..tháng…năm….
Bây giờ là sáng thứ 2.
Bắt đầu một tuần mới bằng một buổi sáng u ám, mưa rả rích và mấy tiếng ầm ì thi thoảng vẫn vọng ra từ trên trời. Bạn định than thở: “Khỉ thật! Sáng đầu tuần mà đã thế này…” nhưng rồi bạn lại nghĩ: “Với ta thì đầu tuần hay giữa tuần thì cũng có khác quái gì cuối tuần đâu”.
Nếu bạn thường xuyên có thể nằm ườn ra đến sáng bảnh mới dậy, chẳng để ý đến chuyện thời tiết, lâu lắm rồi không tụ tập cùng lũ bạn, thích chơi game, và bắt đầu không phân biệt nổi thứ hai với chủ nhật thì… xin chúc mừng, bạn đã trở thành một trong số hơn hai trăm triệu người không công ăn việc làm trên thế giới hay có thể gọi bằng những cái tên mỹ miều tránh làm tổn thương nhau như “Lực lượng thất nghiệp”, “Hội những người trẻ chưa tìm được chỗ đứng (hoặc ngồi)”, “Hội những người bị trì hoãn thành công sau đại học”, hay thậm chí là “Hội những người trông trẻ bất đắc dĩ” vì không biết làm gì khi thất nghiệp.
Thất nghiệp nên làm gì? Tại sao lại làm những người trông trẻ bất đắc dĩ? Nếu bạn vô tình có một ông anh trai hoặc một bà chị trong nhà, và vô tình họ đã lấy vợ/ chồng và có những đứa con – bằng chứng của tình yêu (hay sợi xích của hôn nhân cũng được), thì rất có thể bạn sẽ bị họ “tuyển dụng” cho vị trí bảo mẫu. Việc làm fulltime giờ hành chính. Không yêu cầu bằng cấp. Không yêu cầu kinh nghiệm. Không lương. Không bảo hiểm. Môi trường làm việc năng động nhưng nhiều rủi ro cao.
Cứ trông trẻ đi nếu bạn không biết làm gì khi thất nghiệp thì bạn sẽ hiểu được tại sao người ta lại định nghĩa “Nghề trông trẻ là những người từng nghĩ rằng mình thích trẻ con”. Trông trẻ không đơn giản chỉ là dỗ dành chúng nó khi khóc, hay dọn dẹp cái đống chúng nó đùn ra, mà tệ hơn, bạn sẽ phải sống cuộc sống giống như chúng nó. Nghĩa là thời gian biểu, cái đồng hồ sinh học của bạn nhiều khi phải thay đổi để thích nghi với chúng nó. Dễ hiểu hơn là khi chúng nó buồn ngủ, thì tốt nhất bạn nên dừng ngay mọi việc lại để ngủ cùng chúng nó đi. Bởi nếu không đến lúc chúng nó thức mà bạn lại buồn ngủ thì đúng là cực hình thời Trung cổ.
Ngày…tháng…năm…
Trời vẫn mưa. Chạy xe, dò đường lòng vòng mãi rồi cũng đến được nơi cần nộp hồ sơ. “Nhà tuyển dụng” uể oải lật hồ sơ ra nhìn qua cái tên.
“Em có làm được kế toán trên phần mềm nào không?”
“Có, em làm được trên excel ạ”.
“Excel không phải phần mềm, em có còn dùng được phần mềm nào khác như Misa, Fast không?”
“Không ạ”.
“Vậy thì chị rất tiếc, hẹn gặp em vào một lần khác nhé”.
“Vâng, cảm ơn chị. Em chào chị”.
Mở miệng cười toe toét như Joker. Đứng dậy, kéo ghế. Vẫn cười toe toét. Đi hơn một tiếng đồng hồ mới đến nơi. Ngồi xuống ghế phỏng vấn chưa quá 3 phút đã được nhà tuyển dụng chào thân ái và quyết thắng. Vừa nổ máy xe vừa nghĩ vậy. Vẫn nhệch mồm ra cười, không khép lại nổi.
Chạy xe trên đường về, nhìn những tòa nhà công sở cửa kính bóng loáng, nhân viên văn phòng ăn mặc chỉn chu, quần áo sơ vin đóng hộp đi đi lại lại vội vã. Ở một góc đường khác, một thanh niên đang hết lòng mời mọc một “Thượng đế” dừng xe ở trước quán nhà mình. Lòng thoáng gợn lên chút buồn. Ai cũng có một công việc của mình. Và họ đang làm rất tốt. Chợt cảm thấy cuộc sống cứ vùn vụt trôi như những khung cảnh trước mắt. Còn mình, mắc kẹt lại như con thuyền mắc cạn không ra được khỏi bến, chẳng biết làm gì khi thất nghiệp. Thoáng chút buồn. Mồm không còn nhếch lên được nữa.
Trưa về nằm vật ra giường. Trời bên ngoài hết mưa lại bắt đầu nắng. Không khí oi bức. Nằm trong phòng quạt chạy mát lạnh, giường êm ái. Tự nhủ ta còn may mắn chán, ít nhất vẫn còn một nơi để về, còn một cái giường để nằm. Thằng cháu mò lên phòng ngủ cùng, ho và nôn sạch ra giường, gối. Chút may mắn cuối cùng ngập trong bãi nôn của nó…
Ngày….tháng….năm….
Đi mua cháo cho cháu. Cửa hàng có cái tên rất ngộ và em nhân viên bán cháo nhìn cũng ngộ không kém. Tự nghĩ thầm: Không biết cái cửa hàng này có tuyển nam nấu cháo không nhỉ? Rồi bâng quơ tự hỏi nếu đã có nhân viên thì lúc đầu sẽ phỏng vấn thế nào. Tự hỏi rồi tự tưởng tượng trả lời:
“Em có kinh nghiệm gì trong việc nấu cháo không?
“Dạ có, em tối nào cũng nấu cháo điện thoại mấy tiếng. Xòe ngón tay ra đếm. 1..2…3… được 10 năm kinh nghiệm rồi chị ạ. Ngày xưa em dùng điện thoại bàn, bố em mua cái hộp về khóa máy lại, em vẫn dùng đũa thò vào để bấm nút gọi như thường“.
Đứng thanh toán tiền. Tính nói một câu gì đó hài hước với em nhân viên. Nhưng rồi nghĩ: “Khỉ thật, mình còn đang thất nghiệp cơ mà.” – Nghĩ vậy rụt lại. Quay lưng lẳng lặng ra về. Không bao giờ muốn đi mua cháo nữa!
Ngày…tháng…năm…
— HR Insider —
VietnamWorks – Website tuyển dụng trực tuyến số 1 Việt Nam
Bài viết dành riêng cho thành viên của HR Insider.