Rời trường đại học với tấm bằng Giỏi ngành QTKD, cũng giống như bao nhiêu bạn cử nhân kinh tế khác, tôi lao vào tìm kiếm cơ hội nghề nghiệp ở các resort lớn của Huế – Đà Nẵng. Chuyên ngành chính của tôi là nhà hàng-khách sạn nên chuyện làm việc tại resort là rất bình thường. Năm đầu tiên ra trường tôi chọn Laguna làm điểm dừng chân, không quá xa nhà, một môi trường quốc tế chuyên nghiệp cộng thêm những phúc lợi mà công ty mang lại làm tôi thấy cuộc sống như thế đã ổn. Thế nhưng cũng không ổn chút nào khi thời gian sau giờ làm quá nhiều mà lại không thể tận dụng được để học tập một ngôn ngữ hay những sở thích cá nhân, bởi đơn giản chỗ tôi ở là thị trấn, quá xa so với trung tâm thành phố tấp nập. Sau một khoảng thời gian vài tháng gắn bó, tôi quyết định trở về lại nhà Đà Nẵng để tìm kiếm niềm đam mê của bản thân.
Tôi trở về Đà Nẵng với một bảng CV không quá xuất sắc, lướt qua những công việc ở thành phố mà đi đâu người ta cũng nghĩ là “đáng sống” này, tôi ngao ngán đến tận cùng. Tôi nói với gia đình về ý định vào Sài Gòn lập nghiệp của mình … nhưng rồi sao? Tôi cũng đã từng mong mình là một đứa con trai để được sống theo ý thích của mình, đi đâu cũng được mà không phải lo này lo kia, nhưng sự thật vẫn là tôi, một đứa con gái miền Trung ngoài cái xứ Hội An- Đà Nẵng – Huế – Quảng Trị ra thì những nơi như Sài Gòn hoa lệ hay Hà Nội thủ đô là quá xa xôi và quá nguy hiểm trong mắt bố mẹ tôi. Thế là ý định đến với Sài Gòn của tôi bất thành lúc đấy, tôi buồn và cũng có chút ấm ức trong lòng nhưng cũng nghe theo.
Tôi chọn cho mình công việc kế toán văn phòng cho một công ty ô tô nhỏ nơi Đà Nẵng, công việc bắt đầu từ 8h sáng và kết thúc lúc 6h tối nếu đúng giờ không tăng ca. Ngày qua tháng lại tôi cứ làm đi làm lại công việc ấy. Buổi sáng của tôi là đến công ty, buổi tối là về nhà, sau khi về nhà là tôi lao đầu vào những quyển sách hay những cuốn truyện tranh. Đến cuối tuần, tôi một mình đi xem bóng, những trận bóng ngoại hạng anh một mình rồi đi dạo bộ một mình nhằm tìm kiếm sự thoải mái. Công việc ngày lại ngày tôi càng thấy mình thụ động hẳn đi, một đứa con gái 23 tuổi đã từng có ước mơ, có hoài bão chắp cánh cao trên bầu trời bây giờ cứ vật vờ ở nơi thành phố đáng sống ngày qua ngày mà không biết sẽ trụ đến bao giờ. Tôi chán ngán cuộc sống này, mỗi ngày đến công ty là một ngày mệt mỏi, những hôm tăng ca đến 7h tối, thậm chí có mấy hôm gần lễ tết thì phải tăng ca đến 8h tối và việc đấy càng khiến tôi thấy chán nản hơn. Công việc nhàn nhạt, mức lương sống được nhưng niềm đam mê với công việc mỗi lúc một vơi đi. Tôi có những hôm đi làm về chưa kịp ăn gì đã phải mò đến trung tâm tiếng Trung “ru mình” thêm 2 tiếng đồng hồ mỗi 3 ngày 1 tuần. Công việc ở nơi này tôi cũng cố gắng gắn bó trong một năm rưỡi.
Mệt mỏi, rã rời, niềm vui những ngày đi làm sau hai năm ra trường chỉ còn gói gọn trong các email tôi hay trò chuyện với một người bạn vong niên của mình. Người bạn khiến tôi cảm thấy bản thân mình nên thay đổi để tìm kiếm niềm đam mê chứ đừng nên chấp nhận an phận ở một nơi bé nhỏ như thế.
Như được tiếp thêm sức mạnh, như được cổ vũ tinh thần, tôi lại bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch Nam tiến còn dang dở của mình hai năm trước. Tôi lao vào học một thứ tiếng Tây Ban Nha, thứ tiếng hoàn toàn không nằm trong dự định học tập trước kia của tôi nhưng bấy giờ lại là niềm đam mê tôi vừa khám phá ra. Tôi lấy lại được cân bằng của cuộc sống.
Tuổi 24, tôi quyết tâm với quyết định vào Sài Gòn của mình bất chấp tất cả những lời ngăn cản từ gia đình. Bây giờ, bên thềm 2017 tôi đang bận rộn với công việc mới ở Sài Gòn đô thị, với niềm vui của một công việc mới và đồng nghiệp mới, mọi thứ trở nên thú vị lạ, tôi không còn phải mệt mỏi sau mỗi giờ làm. Những ngày Sài Gòn tôi học được nhiều điều mà tôi tin chắc nếu cứ chôn chân hoài chốn Đà Nẵng kia thì hẳn tôi sẽ chẳng được biết bao giờ. Những ngày Sài Gòn tôi thấy mình năng động và ham học hỏi, tôi bắt đầu lại với những cuốn sách, với môn cờ tướng, cờ vua, tôi cũng bắt đầu học khiêu vũ rồi học guitar và học ngoại ngữ: tiếng Tây Ban Nha. Tôi còn vài buổi tối mỗi tuần dạy cho hai cô bạn cùng nhà tiếng Hoa, cũng là cách để tôi ôn lại ngoại ngữ. Những ngày Sài Gòn tôi được tham dự những chương trình văn hóa và kinh tế ý nghĩa và hữu ích mà hiếm khi thấy quê tôi có tổ chức. Sài Gòn cho tôi quá nhiều trải nghiệm thú vị mà có lẽ tôi nghĩ ngày xưa mình nên quyết đoán hơn.
Bây giờ nghĩ lại mình trong 3 năm qua, tôi thấy mình thất bại quá, rồi cụm từ “giá như…” cứ lần lượt hiện ra trong tôi. Giá như ngày xưa tôi cãi lời mẹ tôi bất chấp dấn thân vào Sài Gòn một mình. Giá như ngày xưa tôi tìm kiếm được niềm đam mê của mình sớm hơn để tôi không lãng phí hai năm tuổi thanh xuân. Giá như tôi là chú sên Dũng Khí trong câu chuyện Chuyện con ốc sên muốn biết vì sao nó chậm chạp của nhà văn người Chile Luis Sepúlveda, bỏ qua những lời dị nghị đi tìm niềm đam mê của mình, thoát khỏi vùng an toàn của mình sớm hơn. Giá như tôi đủ sức, đủ dũng cảm đương đầu với những khó khăn…
Thanh xuân trôi qua nhanh lắm, đam mê cũng lướt qua nhanh thôi nếu không kịp nắm bắt thì sẽ hối tiếc mãi mãi. Tôi mong những bạn trẻ vừa mới bước ra khỏi ghế nhà trường, các bạn chuẩn bị dấn thân vào cuộc đời hãy tự tin và tự chủ hơn tôi, các bạn đừng như tôi để rồi tuy chưa phải quá muộn nhưng lại mất quá nhiều thời gian cho những việc không đáng. Hãy đứng lên, thoát ra khỏi vùng an toàn của mình và tìm kiếm niềm đam mê của cuộc đời mình, đừng cứ mãi ngồi đó nữa, bạn trẻ à!
— Chia sẻ từ một độc giả ẩn danh —
Bài viết dành riêng cho thành viên của HR Insider.