Xuất thân là một sinh viên chuyên ngành tài chính, nhưng lại có đam mê với ngành kế toán, thế là sau khi tốt nghiệp, tôi quyết định theo đuổi mục tiêu nghề nghiệp của mình. Tôi chật vật lắm mới được nhận vào làm tại một công ty Nhật Bản với vị trí Kế toán.
Trong suốt quá trình làm việc, tôi luôn phải chứng tỏ với sếp và đồng nghiệp năng lực của bản thân. Sau giờ làm tôi tự tìm tòi đến những quyển sách chuyên ngành để củng cố kiến thức. Tôi tự nguyện tăng ca để có thể thực hành mớ lý thuyết tôi vừa bổ sung.
Nếu như đồng nghiệp dễ dàng được sếp phân chia việc, thì tôi lại phải xin xỏ đủ kiểu mới có việc. Tôi không trách chị vì tôi tự biết bản thân mình có xuất phát điểm thấp thì mình phải cố gắng gấp đôi người ta. Hơn nữa tôi lại là một người có kỹ năng giao tiếp kém, không giỏi thể hiện cũng như giải thích vấn đề. Vậy là bao nhiêu công trạng người ta dành hết, còn tội lỗi cứ đổ lên đầu tôi.
Cứ thế ngày qua ngày, năng lực tôi cũng được công nhận. Những đồng nghiệp có xuất phát điểm cao hơn tôi, bây giờ lại thụt lùi về sau. Thế là sau hai năm một tháng, tôi quyết định ra đi tìm cho mình một con đường mới cho bản thân.
Ngày ra đi, những người trước đây chèn ép tôi lại viết thư xin lỗi và nói:”Người thông minh như em, đi đâu cũng sẽ thành công”. Tôi chỉ biết cười kinh bỉ vì hữu xạ tự nhiên hương đã không còn phù hợp với thời thế bây giờ nữa rồi.
Sau khi nghỉ việc, tôi lại bắt đầu chuỗi ngày vừa đi làm thêm, nộp đơn, thi, phỏng vấn. Tôi cũng chăm chút cho bản thân mình hơn, việc giao tiếp cũng khá khẩm hơn trước đây.
Có những ngày tôi rong ruổi tìm việc từ Sài Gòn, cho đến Bình Dương, Củ Chi. Thế rồi nhận được nhiều lời mời làm việc trong tay, tôi lại đấu tranh tư tưởng với suy nghĩ:”Có nên tiếp tục làm kế toán hay bắt đầu một công việc mới hoàn toàn?”, “Làm công ty Việt Nam hay nước ngoài?”. Cuối cùng, tôi lựa chọn làm công việc mới hoàn toàn ở một công ty đa quốc gia có trụ sở chính tại Nhật, xem như là con cá ở sông ngày nào nay vượt cạn bơi ra biển.
Tính tới thời điểm hiện tại, tôi cũng đã được gần 5 tháng làm việc tại công ty mới, quy mô lớn hơn, tầm nhìn được mở mang nhiều hơn, nhưng chuỗi bi kịch cũng bắt đầu từ đây. Lý do công ty tuyển tôi với mục đích san sẻ công việc với một anh đồng nghiệp đang đòi tăng lương nhưng không được chấp thuận.
Những công việc anh đang làm phải hướng dẫn tất cả lại cho tôi như một phương án dự phòng của công ty. Anh xem tôi như một cái gai trong mắt, còn tôi thì cứ ngu ngơ tin rằng mọi người đều là người tốt.
Thoạt đầu, anh hướng dẫn rất tận tình nhưng sau này tôi mới nhận ra những chỉ dẫn đó là sai trái hoặc anh chỉ hướng dẫn cho tôi phần nhỏ, phần còn lại thì để anh làm. Trong khi, chị sếp cứ thúc giục tôi phải nắm bắt được hết công việc, còn anh thì ngậm không buông. Chắc có lẽ mọi người đều nghĩ chị sếp sẽ là người nắm công việc nên có thể can thiệp, nhưng bao năm qua anh này làm việc không để lại dấu tích gì cho người khác biết. Tôi cũng tự mò mẫm viết được báo cáo nhưng hoạt động kinh doanh bao năm thì người mới như tôi vẫn cần kinh nghiệm của anh. Anh không bàn giao việc mà cứ ôm đồm làm hết. Anh tỏ vẻ cho sếp thấy bản thân anh phải làm việc rất nhiều và làm đến tận khuya, thậm chí cả ngày nghỉ. Mà người Nhật thì chỉ cần thấy nhân viên làm nhiều là đánh giá tốt.
Tuy nhiên, anh làm đi làm lại không một cải tiến. Anh luôn giấu việc mình làm vì không muốn người khác sửa lưng. Tôi càng đưa ra những cách hiệu quả hơn,chỉ ra những cái anh đang đi sai hướng, thì anh càng ghét tôi hơn. Tôi mệt mỏi với người lớn như anh mà cư xử không ra gì. Khi thì làm trận làm thượng với cả tôi và chị sếp, khi thì nũng nịu nịnh nọt chị sếp để dồn ép tôi. Tôi thực sự mệt mỏi vì anh, vì thái độ không rõ ràng của chị sếp. Mọi người bảo, không giao việc thì em cứ ngồi chơi và kiếm cái gì khác học. Nhưng tôi không muốn lãng phí thời gian của mình, tôi trách bản thân mình đã lựa chọn sai và bị ảnh hưởng bởi anh, trở nên tiêu cực. Tôi tự hỏi ngoài kia, có không môi trường làm việc chỉ dành cho người muốn được làm việc và cống hiến? Nhìn thấy bạn bè, các anh chị thành công đi trước, họ được cống hiến, được làm việc hết mình, tôi tự hỏi họ có đang đối diện các vấn đề như tôi không? Hay đó chỉ là bề nổi?
— Chia sẻ từ một bạn độc giả ẩn danh —
Bài viết dành riêng cho thành viên của HR Insider.