Cuộc sống đi làm khác hẳn với cuộc sống mà thời sinh viên tôi tưởng tượng. Trong trí óc non nớt và ngây ngô của tuổi trẻ, đi làm là một thứ gì đó rất cao cả, rất ý nghĩa và dường như gắn chặt với nhiệt huyết và đam mê. Tôi đã từng nghĩ đến một công việc bận bịu, phải ôm việc về nhà để làm và cảm thấy hoàn toàn sẵn sàng để cống hiến hết mình, nhưng đời thì không phải là mơ. Công việc chính thức đầu tiên của tôi sau hai tháng nhận bằng tốt nghiệp là tại một Công ty cổ phần vốn Nhà nước có tuổi đời gần 60 năm tuổi. Sếp của tôi là người Singapore mang dòng máu Trung Quốc, ông muốn thổi một luồng gió mới cho công ty nên đã tuyển thêm bốn nhân viên trình độ đại học và biết Tiếng Anh, trong đó có tôi. Nhưng dường như mọi thứ đã đi chệch quỹ đạo ban đầu của sếp, hoặc do luồng gió mà chúng tôi mang lại không đủ mát nên tất cả đâu lại hoàn nấy. Chúng tôi đã cố hết sức cải tiến phong cách làm việc, xây dựng quy trình mới… nhưng chẳng thể nào thoát khỏi nhịp làm việc chậm chạp, lê thê. Cả bốn chúng tôi đều cảm thấy sức trẻ của mình không mang lại được gì. Và ba trong số bốn chúng tôi đã lần lượt từ bỏ, nhưng bù lại tôi đã có những người bạn đồng nghiệp cũ thân thiết đầu tiên của mình mà sau này dường như sẽ không tìm lại được ở bất cứ đâu.
Sau đó, tôi lại theo đuổi giấc mơ trở thành Nhân viên Ngân hàng theo đúng chuyên ngành mình đã học. Ngày tôi nộp đơn xin nghỉ việc tại công ty cũ cũng là ngày tôi nhận được thông báo trúng tuyển vào đợt Tân tuyển của một Ngân hàng Thương mại Cổ phần top đầu. Hai tháng ròng rã học tập, thi cử, thực địa, tôi không được nhận trong khi điểm của tôi cao hơn khá nhiều bạn, có thể do tiếng Anh của tôi kém. Tôi rơi vào tình trạng khủng hoảng, nhưng vẫn tiếp tục gắng gượng và lên dây cót tinh thần cho những kỳ thi Ngân hàng nhiều vòng dai dẳng. Vào một ngày, tôi nhận được thông báo trúng tuyển và được mời lên nhận Chi nhánh một Ngân hàng thậm chí còn tốt hơn Ngân hàng trước. Chi nhánh Ngân hàng đó mới to lớn và đẹp đẽ làm sao, nhưng tôi cố kìm mình không vui mừng quá sớm. Và sự thực là linh cảm của tôi đúng. Sau khi gặp xong Giám đốc Chi nhánh, tôi được về chờ vì Chi nhánh đã hết định biên, chờ đến 3 tháng sau sẽ gọi. Hội sở phân về Chi nhánh nhưng Chi nhánh lại nói hết định biên – một câu chuyện thật buồn. Từ ngày đó, tôi sống vật vờ như cái bóng trong nhà cả tuần trời, cảm giác như mình có thể phát điên lên được, nhưng lý trí nói tôi không được buông xuôi như thế, nhưng tôi nghĩ mình đã cạn duyên với Ngân hàng. Nghề chọn người chứ người không chọn nghề. Tôi bắt đầu tin vào câu nói đó.
Và tôi quyết định luyện IELTS, từ khi luyện IELTS với các thầy cô nước ngoài, tôi tự tin hơn khi giao tiếp, được nhận những nhận xét chân thực về bốn kỹ năng mà trước đó chủ yếu tôi chỉ ôn luyện qua sách vở, băng đĩa ở nhà. Đó trở thành bước đệm để tôi làm việc cho một công ty 100% vốn đầu tư nước ngoài. Nhưng công ty tôi vừa được chuyển bán, đổi sang cơ chế của sếp mới và tôi là lứa đầu tiên được tuyển vào. Tôi bước vào công việc mới đầy thách thức và cơ hội phía trước. Thế nhưng với tôi bây giờ công việc chỉ là để “kiếm tiền, duy trì cuộc sống”, hoàn toàn không có “khao khát, đam mê”. Giá như tôi có thể tìm thấy niềm đam mê của tôi để có thể hết mình vì nó, hiện tại tôi vẫn đang bước đi trên con đường vô định, và chẳng biết khi nào mình sẽ hết trăn trở với câu hỏi: Bao giờ thoát kiếp ngủ mê?
Bài viết dành riêng cho thành viên của HR Insider.